Đánh giá của khách hàng
Viết một nhận xét bằng tài khoản Facebook của bạn
-
Lam Ha - Sâu sắc, đáng đọc
Truyện nằm trong list tiểu thuyết lịch sử của tác giả Trường An mà mình rất thích. Ban đầu mình mua sách là do danh tiếng của tác giả, sau đó càng đọc vào thì càng bị cuốn hút. Mình thích lối văn viết của Trường An, miên man, ám ảnh, dường như luôn có con mắt ở đâu đó, mở to, chăm chú, tường thuật lại những sự việc đã qua, về những con người đã bị quên lãng. Cuốn sách này, vẫn mang giọng kể đó, nhưng còn thứ gì nhiều hơn, là nỗi buồn bàng bạc không tên, sự đau đớn day dứt, sự choáng ngợp trước số phận, trước vũ trụ và con người, hay điều gì mình không giải thích được. Chỉ biết là mình đã khóc khi đọc đến cuối truyện. Lúc ấy, không phải là tình tiết cao trào, cũng chẳng phải sự hy sinh xúc động khiến mình bật khóc. Mọi việc xảy ra giống như dòng nước bị kiềm hãm bấy lâu, bỗng dưng vỡ tung nhấn chìm tất cả. Trong truyện không có cốt truyện, cũng không có tình tiết lên xuống, lại càng không phải tình cảm yêu đương. Mọi việc được bắt đầu từ chiếc khăn lụa bị quên lãng dưới hầm một nông trại nước Pháp, lần giở về những tháng năm xưa cũ, những sự việc xưa cũ đã xảy ra và bị lãng quên ở đất nước nhỏ bé mang tên Đại Nam. Những câu chuyện được kể bởi những người khác nhau, là cô cung nữ, là cậu bé người lai, là Thập công chúa, là Tứ hoàng tử. Bọn họ mỗi người đều mang trong mình một câu chuyện riêng, một bổn phận riêng, một trọng trách riêng phải gánh vác. Cuộc đời của bọn họ đan cài vào nhau, đi qua nhau, đi cùng những biến động xảy ra trên đất nước này. Để rồi đến cuối đời, nhìn lại chặng đường đã qua, họ thấy gì, nghĩ gì, mong ước điều gì, luyến tiếc những gì? Ai có thể trả lại thanh xuân đã qua, sửa đổi những hành động bồng bột của tuổi trẻ? Trường An, khi viết những tiểu thuyết lịch sử không có tình yêu, là những tiểu thuyết hay nhất, trong cảm nhận của mình. Thiên hạ chi vương cũng thế, mà Ngoài bờ đông là mặt trời cũng vậy. Khi đọc những tác phẩm ấy, mình thấy bình thản, thấy thấu cảm với những hành động của nhân vật, thấy mọi việc như trôi đi theo thứ logic của cuộc sống mà mình đang sống, chứ không phải nơi tất cả đều đi theo tiếng gọi của tình yêu, sống chết vì tình yêu và vì nửa kia. Mình nghĩ, trên thế giới này, có nhiều hơn một thứ khiến cho nhiều kẻ sẵn sàng chết vì nó. Tình yêu, khi lên thơ ca thì đẹp đấy, nhưng không phải tất cả, và cũng không nên là tất cả. Tứ hoàng tử, vua Minh Mạng, có lẽ, ngài cũng có những nỗi buồn đau, những điều hối hận, những thương tiếc và lỡ dở - nhưng chẳng ai biết điều ấy, nói về điều ấy, ngay cả chính ngài, ngài nữa. Người ta nói về ngài, nhớ về ngài, bằng dằng dặc sự kiện và con người, bằng bao nhiêu quyết định và hành động, bằng những truyền thuyết và cả những câu chuyện báng bổ hoang đường - nhưng không ai biết về hình ảnh của ngài ngày hôm ấy, bên cửa sổ xám mù mưa. Song cửa gỗ khắc hoa theo lối của phương Đông, để ánh sáng chấp chới mờ nhạt lọt vào và hợp cùng bóng tối khắc lên khuôn mặt ngài từng nét, từng đường cong gập, gãy vỡ, chảy xuôi buồn bã. [1] Bây giờ khi đã bình tâm lại, mình nghĩ đã hiểu lý do khiến mình buồn đến thế. Ấy là sự huỷ diệt, trong tác phẩm, con người ta huỷ diệt lẫn nhau và huỷ diệt cả bản thân mình trong những tranh chấp bé mọn, cho những lý tưởng tưởng là cao đẹp mà hoá ra lại tầm thường. Rồi loanh quanh đấu đá sát hại lẫn nhau trong mảnh đất hình chữ S ấy, để một ngày kia tiếng súng từ tàu chiến Tây Dương phá tan tất cả, đè tất cả dưới sự cai trị của nước Pháp, mẫu quốc vĩ đại. [1]. Ngoài bờ đông là mặt trời, Trường An.
-
Đình Phạm - Cứ đọc đi đã
Một cuốn sách mà chẳng ai có thể khuyên ai là nên đọc hay không, vì nó tùy vào mối quan tâm với chủ đề, sự tương hợp với văn phong tác giả và thái độ kiên quyết bỏ mọi thành kiến hoặc so sánh sẵn có của bạn xuống. Tóm lại là cứ đọc đi đã, nếu hợp thì thật may mắn còn không hợp, thì coi như bạn làm quen được với một thứ gì đó khác với những thứ bạn đã quen. Dù gì thì cũng không thể nói là cuốn sách không giá trị được.
-
ngô tín - Không đáng xuất bản
Bố cục rối,viết dưới góc nhìn từng nhân vật mà thay đổi liên tục trong cùng 1 chương làm người đọc khó nắm được nội dung truyền tải. Đối với những người không có kiến thức lịch sử thì không biết ai ra ai,tứ hoàng tử hay thập công chúa là người nào để đồng cảm. Uổng tiền mua sách,không đáng có chỗ trên kệ.
-
Moss Moss - Mình không hối tiếc khi mua.
Lúc đầu mình mua chỉ vì: 1. Sách mới xuất bản 2. Tiểu thuyết lịch sử 3. Tác giả Việt Nam 4. Bìa ấn tượng Thật xin lỗi nhưng mình có thành kiến với văn của tác giả VN, nhất là về thể loại tản văn và tiểu thuyết lịch sử. Tuy nhiên, quyển này mình thấy ổn. Vì chia làm 33 chương nhỏ nên mỗi ngày mình đọc vài chương (chân thành khuyên bạn đừng nên đọc một lèo hết quyển). Lấy bối cảnh đầu nhà Nguyễn, thời vua Gia Long, Minh Mạng. Viết dưới góc nhìn của một cung nữ phòng thêu và cậu người Việt lai Pháp. Đây không phải một tiểu thuyết với kết cấu theo cốt truyện rõ ràng, có cao trào và kết thúc, đây chỉ thuật lại diễn biến của khoảng thời gian đó theo kí ức và tâm trang của nhân vật. Nó thiên về nội tâm. Mình thích một số đoạn, đại khái là: "...Kẻ thương thân như thương thiên hạ. Giữ gìn bản thân như giữ gìn thiên hạ. Nhẫn tâm với bản thân như nhẫn tâm với thiên hạ. Chỉ kẻ đặt bản thân ngang với thiên hạ mới có thể gánh vác cả giang sơn..." "..Vua chúa có thể nhân danh Trời để lừa phỉnh thì kẻ phản loạn cũng có thể mượn danh Trời để mưu cầu. Tin vào Trời, nghĩa là không tin gì hết..." " - Có lẽ ta yêu chị mất rồi." Điểm mình chưa hài lòng là tác giả dùng câu lặp quá nhiều. Thường thì đệm lại một lần nữa sẽ làm câu như có dư âm, gợi cảm hơn, nhưng dùng nhiều quá nó gây khó chịu.
-
- Hay
Đóng gói cẩn thận, tiki đợt này giao hàng hơi lâu nhưng nhân viên thân thiện
-
Lê Ngọc - Không dễ đọc với người chưa tìm hiểu kĩ càng về lịch sử
Truyện êm đềm, sâu lắng như chính dòng sông Hương. Do các nhân vật được nhắc đến theo lối phiếm chỉ nên trước khi đọc vào phần nội dung, người đọc cần phải lướt qua một lượt để phát hiện ra phần gia phả các thành viên trong hoàng tộc ở cuối cuốn sách. Phần lớn mạch truyện đi theo dòng cảm xúc, suy nghĩ của nhân vật nên các sự kiện chồng chéo lên nhau, nếu không nắm vững diễn biến lịch sử và tiểu sử cuộc đời các nhân vật trong giai đoạn này sẽ dễ cảm thấy truyện khó hiểu, lan man và nhàm chán.
-
Giang Hương - Một cuốn sách khó đọc nhưng không vì thế mà không đọc
Mình mua sách đơn giản và vì yêu tác giả trước. Từng đọc Vũ tịch của chị, cũng từng bị ám ảnh và cũng biết rằng Ngoài bờ đông là mặt trời chính là cuốn khó để cảm nhất trong số các tác phẩm của Trường An. Điều đặc trưng của tác giả chính là dùng cảm xúc để dẫn mạch truyện kèm theo thủ pháp lặp. Nhân vật và sự kiện lịch sử lồng vào tác phẩm khá nhiều khiến độc giả đôi khi cảm thấy hoang mang và lạ lẫm. Bảo rằng đây là cuốn sách khó đọc chính là vì thế. Mình thì thấy việc lặp lại chi tiết và từ ngữ hoàn toàn phù hợp với mạch cảm xúc. Vì sao ư? Vì mạch cảm xúc trong tác phẩm, là hòa quyện giữa cảm xúc nhân vật và cảm xúc của chính tác giả. Đây chính là nét khiến mình yêu thích nhất. Chúng ta thường cho rằng đối với một cuốn tiểu thuyết lịch sử thì góc nhìn cần được khách quan? Mình thì lại đánh giá cao sự khác biệt của Trường An. Riêng "tiểu thuyết" nó đã là sự lãng mạn hóa rồi, huống hồ, lịch sử không chỉ là sự kiện. Lịch sử còn là con người. Lịch sử ghi dấu sự kiện nhưng đồng thời cũng chôn giấu con người. Một đất nước buồn, những những mảnh tâm tư đã bị thời gian vùi lấp,...những nỗi đau và cả sự day dứt,... Đây là một cuốn sách khó đọc nhưng không phải là một cuốn sách khó hiểu và thật phí hoài nếu ta chưa thể cảm hết cái hay của cuốn sách cũng như tâm huyết của tác giả. Đang tích tiền mua nốt mấy cuốn còn lại của Trường An.
-
Thanh Nghi - Hài lòng
Đối với cá nhân tôi, Ngoài bờ đông là mặt trời rất đậm chất điện ảnh. Thật sự mỗi chương trong Ngoài bờ đông là mặt trời đều hiện ra đầu tôi như một “cảnh phim”, đầy đủ ánh sáng, âm thanh, màu sắc, dựng cảnh, tạo hình, nhân vật, lời thoại v.v. và quan trọng nhất là, đều tạo ra xung động cảm xúc. Giàu chất điện ảnh như vậy, nhưng đối với cá nhân tôi, Ngoài bờ đông là mặt trời lại thiếu mất phần “đơn giản”. Đây có lẽ là sở thích cá nhân, tôi vẫn luôn thích một không gian rộng hơn cho người đọc và cho nhân vật, một khoảng lặng cho xung động cảm xúc từ tác phẩm lắng lại thành cảm xúc của cá nhân mỗi người xem. Ngoài bờ đông là mặt trời gây cho tôi cảm giác, tác giả chất chứa thật nhiều trong lòng, trong tim, đến khi đặt bút xuống viết bèn trào hết ra, không giữ lại nổi. Cho nên nhân vật giãi bày cho nhân vật, tâm tư thể hiện tâm tư, không chỉ gây ra vài chỗ hơi phi lý, mà còn gây ra cảm giác gò ép ngột ngạt. Ở đây tôi muốn viết rõ hơn một tí. Trước khi nhận được sách tôi đã có đọc qua vài review trên mạng. Một số có ý kiến về văn phong tác phẩm, lủng củng, những đoạn lặp quá nhiều. Khi đọc rồi, tôi thấy cách viết lặp trong Ngoài bờ đông là mặt trời có ba kết quả (hoặc là hậu quả). Một số đoạn lặp tạo cảm giác rất thơ, giống như những điệu từ điệu ngâm, như tiếng vọng trên sông Hương, như “Cung Quảng xa xa – Cầu Thước xa xa”. Một phần lớn đoạn lặp khác tạo cảm giác bức bối ngột ngạt không thoát ra được cho tác phẩm, như ba lớp tường thành Nội, như tầng tầng lớp lớp sự việc vốn không thể nói rõ đúng sai, lại như mảnh đất đó con người đó – không bao giờ ra ngoài “bờ Đông” được. Cuối cùng là một số đoạn lặp, có lẽ là tiếng vang trong lòng tác giả (tôi chỉ đoán bừa, nếu không đúng mong tác giả thứ lỗi), lại là những đoạn cá nhân tôi không thích nhất, vì những đoạn lặp đó giống như đã “trói” tác phẩm lại trong một khung kính của riêng tác giả. Nhân nói đến văn phong, mặc dù ngoài bìa tác phẩm ghi rõ là tiểu thuyết lịch sử, nhưng văn phong của tác giả không phải kiểu văn phong cổ kính như kiểu Nguyễn Triệu Luật, mà là văn phong hiện đại, phải nói là rất hiện đại. Tôi vẫn không nghĩ văn phong hiện đại có vấn đề gì khi được dùng để viết tiểu thuyết lịch sử, nhất là đối với các tác phẩm kiểu như Ngoài bờ đông là mặt trời vì tác phẩm này vốn dĩ cũng không phải chỉ để kể một câu chuyện lịch sử. Không chỉ kể chuyện lịch sử, vậy Ngoài bờ đông là mặt trời kể chuyện gì? Có lẽ là nỗi buồn. Câu cuối bìa 4 chẳng phải cũng đã viết “đó là một đất nước buồn” sao? Tôi hay nghĩ, nỗi buồn ở nơi nào đó, đối với người nào đó, có lẽ giống như thuốc độc, có thể dùng độc trị độc, có thể giống như vắc xin, hoặc giả không thể dùng độc trị độc hay tạo ra kháng thể thì cũng có thể một viên chết hẳn. Nhưng cũng có nơi khác, người khác, nỗi buồn lại như thuốc phiện, càng dùng càng nghiện, đến một lúc nào đó bèn không dứt ra được, lại cũng không chết hẳn được. Trong rất nhiều nỗi buồn đã được vẽ nên, nỗi buồn của Ngoài bờ đông là mặt trời, lại là nỗi buồn nào?
-
Nguyễn Thảo My - Một cuốn sách không dành cho người vội vàng
Đây là một cuốn sách thu vén câu chuyện của gần 50 năm đầu của triều Nguyễn lại với hơn 400 trang. Với lượng nội dung đề cập đến quá lớn trong nhiều lớp ẩn ý, cuốn sách dường như quá tải, như một mê cung cho những người mới tiếp cận lịch sử giai đoạn này. Nhưng chịu khó tìm hiểu về những sự kiện được nhắc đến, những con người được đề cập, bức màn của thời đại đó trước mắt ta sẽ dần dần được vén lên. Những lời nói, nhận định của nhân vật cũng chính là những gì mà chúng ta thấy, nó hoàn toàn đúng cho đến tận ngày nay. Có bạn bảo văn phong quá hiện đại? nếu chịu khó đọc chịu khó tìm hiểu bạn sẽ nhận ra, chúng ta đã từng có những ông vua với tư duy cấp tiến như vậy đấy, nhưng làm sao được?. Là một người từng đọc 15 chương đầu ở trên website của tác giả, mình rất tiếc khi ra sách qua nhiều lần chỉnh sửa, tác phẩm này mắc một số lỗi lặp, một số điểm tranh cãi về văn phong - những lỗi mà bản cũ không hề mắc phải. Dường như tác giả muốn viết quá nhiều, muốn truyền tải quá nhiều nên nhiều đoạn bị dài dòng và làm loãng mạch truyện. Tuy nhiên, từng câu từng chữ lại rất đáng để người đọc suy ngẫm về quá khứ, hiện tại, tương lai.
-
Tran Cong Minh - Một cuốn sách không đáng được in
Văn phong lủng củng, truyện không có cấu trúc rõ ràng, người đọc có cảm giác tác giả chỉ lẩn quẩn trong một vài câu chữ thông thường, không rõ nghĩa. Ngôn ngữ viết quá hiện đại, không phù hợp với không khí của truyện. Nói chung là quá tiếc số tiền đã bỏ ra mua cuốn sách này.