Đánh giá của khách hàng
Viết một nhận xét bằng tài khoản Facebook của bạn
-
Lâm Thị Ngọc Phố - Đáng thất vọng, tiếc tiền mua
Mình vừa mua cuốn này và thật sự rất thất vọng vì tác phẩm được lọt vào vòng trong của Văn học tuổi 20 và được tung hô như một tác phẩm có khả năng đạt giải nhất 1) Tác giả dùng từ thô tục, dùng cái vô văn hóa để diễn đạt cái vô văn hóa, đấy là sự vô năng trong việc dùng từ của tác giả. ("đái vào tiếng nói", tác giả đang đái vào văn chương đấy) 2) Tác giả dùng ngữ pháp bữa bãi. Việc dùng câu thiếu chủ ngữ ở một số vị trí hợp lý sẽ tạo điểm nhấn và khiến người đọc hòa vào nhân vật, nhưng đụng đâu cũng dùng thì nó chỉ gây ra sự khó chịu và đau đầu. Nếu đây là dụng ý để khiến tác phẩm thêm mông lung mơ hồ mờ ảo thì tác giả thất bại hoàn toàn 3) Tác giả nhảy qua nhiều nhân vật để thể hiện nhiều góc nhìn, mỗi chương là một nhân vật và chương thì cực ngắn khiến cho mạch truyện nát vụn và vô cùng rời rạc 4) Tác giả dùng rất nhiều câu tối nghĩa. "Lò dò đi lần cuối từ vệt đánh dấu trở ra" là đi như thế nào? Mình nghĩ tác giả viết như vậy để thể hiện chứ thật ra cũng chẳng hiểu bản thân đang viết cái gì 5) Nhân vật có những hành động và suy nghĩ hết sức phi logic Tổng hợp lại thì với mình, đây là một tác phẩm kém chất lượng
-
Nguyễn Thị Hà - Không hài lòng
Hầu hết sách trong tủ sách Văn học tuổi 20 mình đều cố gắng mua ở nhà sách hoặc qua mạng để ủng hộ tác giả, tuy nhiên cá nhân mình rất tiếc vì đã bỏ tiền ra mua cuốn sách này. - Thứ nhất về tiêu đề "Chuyến tàu nhật thực", mình không hiểu việc bạn tác giả đặt 2 danh từ cạnh nhau như vậy, thật là tối nghĩa. Và không chỉ tiêu đề, cả cách dùng từ cũng vậy, rất nhiều chỗ tối nghĩa. Để hiểu rõ hơn có thể xem xét các tác phẩm khác phát hành cùng đợt như "Nhân gian nằm nghiêng" ít nhất còn hiểu tiêu đề, một số tựa rất rõ ràng và mang đầy tính tò mò như "Thỏ rơi từ Mặt trăng",... đều làm tốt hơn bạn tác giả rất nhiều trong việc đặt tiêu đề. - Thứ hai mình rất khó chịu với cách dùng từ ngữ của bạn, bạn thích các từ ngữ mạnh mẽ đánh vào thị giác, dùng hẳn các từ "đái", "nước tiểu",... nhưng mình chỉ thấy ghê, không thấy hiện thực chút nào. Không thiếu tác phẩm phản ánh hiện thực trần trụi nhưng cách dùng từ của họ khiến người khác cảm phục hơn là ghê như thế này. - Mình đã cố gắng đọc nhưng mình không thể đọc hết nổi. Mình đánh 2* nhưng mình không nghĩ nó đáng 2*, mình cũng không nghĩ quá tệ ở mức 1*, tiếc là không có 1.5* nên mình đành chọn 2*.
-
Minh Anh Bùi Phạm - Hay
Tôi đọc sách của Đinh Phương nhiều. Giọng văn của tác giả hay và cuốn hút. Giữa những câu chuyện có vẻ là rời rạc nhưng đều có mối tương quan với nhau. Suy nghĩ về cái chết cứ như quanh quẩn mãi trong cuốn sách. Tóm lại là một cuốn sách hay, và cần thời gian để ngẫm.
-
Vinh Đạt - Không hài lòng
giao cuốn sách quá cũ, y như hàng đã quá date
-
Zalo Phuong Nguyen - Chất lừ
Tôi đã túm được hắn ở trang 45 trên chuyến tàu nhật thực. Dòng thứ 10 từ trên xuống: "...từng chữ của tác giả như rơi ra khỏi trang giấy. Cảm giác đồng hiện cùng sáng tác hiện lên. Có đoạn phải đọc rất lâu, có đoạn đọc rất nhanh. Có khúc đọc xong thấy như chính câu chuyện của bản thân mình. Có khúc lại thấy gờn gợn dấu vết sâp đặt. Cảm giác xoá nhoà mọi thứ bằng trí tưởng tượng đẩy lên rất cao." Kẻ đã làm tôi mệt mỏi, hoang mang và tức giận. Tôi gọi hắn là Sương Mù. Đọc sách với tôi bao giờ cũng nhẹ nhàng. Ấy vậy mà đọc hắn lại không dễ dàng. Hắn đánh đố người đọc bằng những sự mơ hồ, sắp đặt dưới vẻ mặt ngây thơ. Làm quen với hắn qua Nhuỵ Khúc nhưng hiểu hẳn thì phải chung chuyến tàu mới có cơ hội. Không thể tin được cái lối văn quái quỷ bàng bạc siêu thực ấy lại được viết bởi chàng trai lứa tuổi đôi mươi. Kiến văn uyên bác của người đọc lắm văn học phương tây cùng mớ kiến thức về phân tâm học được hắn mang ra trêu ngươi người đọc. Phải rất vất vả mới qua được những trang chắp nối rời rạc để có thể cập được bến khoái lạc của sự đọc. Hắn không viết cho kẻ lười suy nghĩ hoặc lười sống. Hắn viết để sống đời sống khác và để người đọc có thể chung một đời sống khác cùng hắn. Tôi nghĩ rằng hắn sợ cô đơn, sợ bị bỏ rơi hay quên lãng. Khi qua cảm giác mệt mỏi lại là hoang mang. Một kẻ còn trẻ như vậy mà đã viết được như này sao? Hắn đọc nhiều hơn mình hay sao? Hắn từng trải hơn mình là sao? Hàng loạt câu hỏi kiểu đó xuất hiện trong đầu. Và rồi tôi thấy tức giận. Một đứa trẻ lại làm khó mình vậy sao? Hắn cao ngạo hay hồn nhiên ngây ngô? Nhưng rồi mọi cảm giác đó biến mất để nhường chỗ cho sự trong trẻo đẹp đẽ nguyên sơ. Hắn là một đứa trẻ nghe nhiều, quan sát giỏi, sống hồn nhiên. Hắn mang sứ mệnh của sự thành thật, tận tâm. Hắn giúp ta chùng lại trong một thế giới lúc nào cũng căng như dây đàn. Hắn là một thứ gì đó lạ lùng. Tôi mong hắn đừng lạc bước. Bởi tôi biết rằng hắn phải đợi chờ rất lâu mới có thêm hành khách chung chuyến tàu. Phải đủ kiên nhẫn chờ tàu về bến. Còn cần đủ dũng cảm để bước lên tàu. Với lại hắn không hợp cho đám đông ồn ào cho lắm. Hắn cũng không thích sự cầu kỳ nhiêu khê của thú uống trà tầu. Hắn là chén rượu mạnh. Chỉ uống ít thôi cũng đủ say.
-
Quỳnh Phạm - Hơi thất vọng
Mình đã đọc Nhụy Khúc của Đinh Phương, và khá hài lòng. Nên mình khá trông chờ vào tác phẩm mới của Phương. Tuy nhiên, Chuyến Tàu Nhật Thực lại khá rời rạc, đôi lúc hơi tối nghĩa, mình chưa thật sự nắm bắt được cảm giác của tác phẩm. Dù từ ngữ thì rất mạnh, đánh vào mình cái cảm giác rất thực, rất u uất. Nhưng mình vẫn chưa đủ can đảm để đọc tiếp.