Đánh giá của khách hàng
Viết một nhận xét bằng tài khoản Facebook của bạn
-
Nguyễn Minh Tân - Rất không hài lòng
Mình mua 2 quyển cùng một lúc. Nhưng lúc nhận thì kết quả như hình. Cuốn về phía mặt trời chất lượng sách tệ. Mong phản hồi từ tiki
-
Lâm Thanh Thảo - Cười ra nước mắt
Vẫn phải là xem phim xong tôi mới cầm trên tay quyển sách này :)) nhưng cả truyện lẫn phim đều hay không thua kém gì nhau cả. Sự hài hước đầy châm biếm vẫn vẹn nguyên, cùng với nội tâm được thể hiện sâu sắc hơn ở nhân vật Patrick, mang đến cho ta trải nghiệm mới mẻ với câu chuyện hết sức đặc biệt này. Gấp quyển sách lại, tuy vẫn còn nuối tiếc với cái kết chưa được trọn vẹn lắm của hai con người kỳ lạ ấy, nhưng với tôi có lẽ đó là cái kết đủ cho hai mảnh ghép tìm thấy nhau trong cuộc sống đầy hỗn độn của họ.
-
Quinn - Thật sự đồng cảm
Tôi đã xem bộ phim được chuyển thể từ tiểu thuyết, rất hay và rất sát với nội dung. Tuy nhiên đọc sách thì vẫn ấn tượng hơn, truyện giúp tôi nhìn thấy rõ vấn đề nội tâm của nhân vật, hiểu được những suy nghĩ có phần ngây ngô nhưng rất dễ thương của Pat. Anh bị một cú sốc mạnh về tâm lý và vì thế Pat phải mất 4 năm để điều trị chứng tâm thần. Trước khi lấy lại hoàn toàn trí nhớ, Pat sống với thân hình của một người trưởng thành nhưng lại có những suy nghĩ đơn giản của một đứa trẻ, anh chỉ muốn làm người tốt, chỉ cố gắng để làm vui lòng gia đình và luôn hy vọng rằng nếu sống tốt thì cô vợ cũ Nikky sẽ trở về với anh. Mặc dù không hề xuất hiện trong truyện nhưng sự thật thì Nikky là kẻ tôi không thích nhất, lừa dối chồng và bỏ rơi anh suốt thời gian điều trị. Rất may là sau khi Pat hồi phục hoàn toàn, anh đã nhận ra trái tim mình thuộc về ai. Tiffany cũng mắc chứng tâm lý sau khi chồng qua đời, cũng trải qua một quãng thời gian khó khăn trong việc thích nghi với cuộc sống trong khi xung quanh cô cũng có nhiều lời bàn ra tán vào về tính cách của Tiffany. Tuy nhiên, hai trái tim bị tổn thương ấy là sớm tìm thấy sự đồng điệu với nhau qua cách mà cả hai nói chuyện, cùng nhau chạy bộ, cùng nhau học khiêu vũ và qua những bức thư rất tình cảm và sâu sắc mà Tiffany gửi cho Pat dựa trên danh nghĩa của Nikki. Thật sự phải mất thời gian dài để tình yêu đến với hai người, tuy chỉ là kết thúc ngắn gọn nhưng cũng đủ làm ấm lòng người đọc. Cái hay của tác phẩm chính là việc bộc lộ rất chân thật nội tâm của con người, những tính cách tạo nên sự khác biệt giữa những người chịu tổn thương về tâm lý với những người bình thường, và điều quan trọng hơn hết đó là họ cần những tấm lòng thông cảm và thấu hiểu, đặc biệt là đến từ những người thân trong gia đình.
-
Nguyễn Ngọc Minh Thư - Amazing !!!
Biết quyển sách này đã lâu nhưng đến nay mới có cơ hội đọc quyển này . Thật sự đây là một quyển sách hay xúc tích đến nao lòng ! Nếu chấm điểm từ mức 1 đến 10 thì tôi sẽ chấm 10+ vì đồng hành cùng với quyển sách , đồng hành với Pat , tôi thấy như tôi đang trải lòng cùng Pat , cùng anh cố gắng vượt qua mọi chuyện của anh và cả của tôi dù vấn đề của tôi chỉ là phần nhỏ của anh . Đọc những dòng comment bên dưới mà tôi cảm thấy buồn và khó chịu quá , các bạn chưa trải qua chấn động tâm lý thì làm sao các bạn có thể hiểu được nhân vật , khi các bạn bảo quyển sách này dài dòng ? Quyển sách này nói về Pat - người bị chấn động tâm lý thì cách hành xử , cách nhân vật thể hiện thì đương nhiên phải khác biệt rồi , làm sao có thể theo mô típ yêu thương nhắng nhít như film Hàn Quốc được ?! Tôi chỉ nói vậy thôi , quyển sách này thật sự rất hay , rất xúc tích , rất tuyệt vời !!!
-
Tra Giang - Ấm áp, độc đáo nhưng chưa "đã"
Tôi đã xem bộ phim chuyển thể từ cuốn này từ lâu nhưng giờ mới có cơ hội đọc nguyên tác. Thực ra cuốn sách không hấp dẫn như tôi trông đợi. Trong 2 cuốn đã đọc của Mathew Quick, tôi thích Chết đi cho rồi hơn. Tuy nhiên đây vẫn là một cuốn tiểu thuyết ấm áp, xuyên suốt quá trình "phục hồi" của 2 nhân vật. Tôi thích cách Pat gia nhập vào đội cổ động, thích những lúc họ cùng nhau hát ca khúc của đội bóng, cách kể chuyện nguyên nhân và hé lộ sự ngoại tình của vợ Pat khá độc đáo - theo đúng trình tự những gì mà Pat nhớ về. HE cho 2 con người đã phải chịu tổn thương nhưng đã nắm giữ hạnh phúc.
-
Đào Diệu Loan - Một cốt truyện tuyệt vời cho một bộ phim tuyệt vời
Mình được đọc cuốn Về phía mặt trời sau khi đã xem tác phẩm điện ảnh, và quả thực cuốn sách đã đưa đến một khía cạnh hoàn toàn mới cho câu chuyện mà mình đã được biết. Có thể nói dù dựa trên nội dung cuốn sách nhưng bộ phim đã lược bỏ khá nhiều chi tiết để có được một cốt truyện tập trung hơn, phù hợp với phong cách phim Hollywood. Tuy nhiên, bản thân cuốn sách đã là một nguồn cảm hứng tuyệt vời, đến từ chính hai nhân vật chính mà thoạt nhìn thì có vẻ là họ rất kì lạ. Matthew Quick với lối viết văn độc đáo, từng dòng chữ như được chắt lọc từ chính những cảm xúc tuôn ra từ khối óc của ông. Sau Forrest Gump, có lẽ Về phía mặt trời là cuốn sách mà mình cảm thấy ngưỡng mộ cả tác phẩm gốc và chuyển thể, bởi đó là những công trình gần như độc lập. PS: Rất thích mua sách của NXB Trẻ vì chất liệu giấy và cách dịch rất chỉnh chu.
-
Phạm Đoàn Hương Ly - Chưa thỏa mãn !!!
Truyện có cốt hay, ý tưởng nhân văn và cao đẹp nhưng cách thể hiện khiến mình hơi thất vọng. Đoạn đầu khá dài dòng với tâm trạng, cảm xúc miên man của Pat. Rồi Tiffany xuất hiện với tính cách rất mạnh mẽ và cá tính. Cả hai đều mang vết thương lòng chưa lành nhưng thú thật là mình có phần phản cảm với nhân vật chính. So với Tiffany, Pat có vẻ yếu đuối quá mức và lắm lúc cố chấp phát bực. Mình mong đợi một điều gì đó, một hoàn cảnh éo le hơn làm cội nguồn cho nỗi đau và căn bệnh của Pat chứ không phải việc bắt gặp vợ ngoại tình!. Thêm nữa, tình yêu xảy đến quá nhanh. Mình không thấy rung động trái tim của hai người. Có cảm giác tác giả gò ép nhân vật, tình tiết vào khuôn ý tưởng.
-
Nguyễn Đặng Hồng Ngọc - Tạm
Quả thực mình không hài lòng lắm với quyến sách này, bởi diễn biến câu chuyện khá dài dòng và đến kết truyện thì bùm một cái tiff và pat thành một đôi. Truyện có cốt hay, nhưng matthew chưa thực sự khai thác hết cái hay của nó. Những trăm trở, thương nhớ của pat về vợ cũ chiếm đến 2/3 câu chuyện tác động của tiff đến pat có thể nói là rất ít. Matthew viết theo kiểu dòng trách dành cho teen nên mình không có ấn tượng gì nhiều. Tuy vậy, truyện vẫn có điểm hay và đặc sắc như ảo giác Kenny G tượng trưng cho ám ảnh, nỗi sợ về quá khứ mà cuối cùng pat đã có thể vượt qua. Tình yêu sâu đậm mà Mẹ pat dành cho anh, pat có được những người bạn tốt thực sự sau khi rời khỏi viện tâm thần.
-
duong trung hieu - Không như mình nghĩ!
Trước hết, có lẽ mình là người duy nhất viết nhận xét tiêu cực về tác phẩm này, nhưng không phải vì nó không hay, mà đó là do kì vọng của mình quá cao sau bao lời khen và nhất là sự thành công của bộ phim chuyển thể. Tiffany là điều mình thất vọng nhất. Cô là nữ chính của câu chuyện, và cũng là nhân vật giúp Jennifer Lawrence thắng giải Oscar 85, thế nhưng Tiffany trong truyện quá mờ nhạt, thậm chí còn mờ hơn cả người em của Pat là Jake. Câu chuyện tình yêu của Pat và Tiff lại càng là cái gì đó...kì lạ hơn. Dường như đó chẳng có diễn biến gì cả và cực kì cụt ngủn. Đúng là họ trải qua nhiều chuyện nhất là cuộc thi khiêu vũ, nhưng ngoài cảm giác của anh dành cho Tiff có cải thiện, tình cảm của anh một lòng hường về Nikki. Thậm chí, đến 4/5 cuốn sách mà Pat vẫn muốn "dằn nắm đấm vào mặt cô ta cho đến khi những khớp xương trên tay tôi nát bét và khuôn mặt Tiffany hoàn toàn không nhận ra được nữa" (?!). Họ có mối đồng cảm đấy nhưng mình chẳng thấy chút chemistry nào cả. Bố của Pat - ông Patrick - lại là một thất vọng khác. Nửa câu chuyện, ông vẫn xem thằng con mình là thằng rác rưởi và rằng anh không nên được mang về, mình đã hi vọng nửa còn lại ông sẽ có nhiều hành động tích cực hơn. Nhưng thực sự thì ngoài chi tiết tờ báo thể thao được đặt trước tầng hầm, mình chẳng còn thấy gì hết trơn. Mọi lúc ông nói chuyện, hoặc hét "AAAAAAAAAAAAA" và vui vẻ với mọi người đều là do đội Eagles thắng. Như khi Pat tham gia cuộc thi khiêu vũ, ông cũng không hề tham dự trong khi mọi người, thậm chí 50 người từ Châu Á Xâm Lăng còn tới. Hay nhất là khi Pat bị đánh trọng thương, làm gì có kiểu người cha nào nghe có người gọi tới rồi kêu vợ và con tới, trong khi mình cứ ở nhà? Điều này thực sự làm mình khó chịu, Matthew Quick cứ làm mình hi vọng rồi tắt ngay hi vọng đó ngay trong trang sau. Có thể đó là ý đồ của tác giả chăng? Một thứ nho nhỏ mình không thích nữa là giá sách khá chát so với mặt bằng chung, khi so sánh cùng kích thước, cùng với đó là một vài lỗi đánh máy nhỏ. Nói qua thì cũng có lại, dưới đây là hai điểm mình thích ở tác phẩm này: Diễn biến tâm trạng của nhân vật Pat. Cứ như Quick có thể hiểu chính xác điều một bệnh nhân rối loạn lưỡng cực sẽ nghĩ và làm trong tình huống đó. Hẳn ông đã nghiên cứu khá kĩ mới cho ra hình tượng nhân vật chân thực và sống động đến thế. Một nhân vật Pat điên điên nhưng dễ mến và chân thành. Văn phong của tác giả. Kiểu viết chú trọng vào các tiểu tiết là một cách viết thường thấy trong các câu chuyện hài Mỹ, nhưng đặc biệt đối với Quick, ông viết không hề bị lệch ra khỏi nội dung. Mọi câu văn đều mang ý nghĩa riêng của nó và không hề gây cảm giác nhàm chán. Một cây bút tài năng với lối viết phóng khoáng như chính người Mỹ, nhưng không kém phần tinh tế và mang nhiều giá trị nội dung và nghệ thuật. Tuy vậy, chắc do mình mù tịt về bóng chày nên những đoạn đi xem, mình thường đọc lướt qua. Một trong số rất ít tác phẩm văn chương mà mình đánh giá thấp hơn bộ phim được chuyển thể từ nó!
-
Phạm Khải Tú - Méo mó, nhưng dễ thương
Mình xem phim trước khi đọc chuyện, có thể nói là hài lòng với cả 2. Mat là 1 anh chàng có vấn đề tâm lí, do ảnh hưởng từ một tình yêu không thành công. Tiffany là một cô gái, mình nghĩ là không bình thường, cô có những suy nghĩ mạnh mẽ và hơi quá tự tin. Chính tính cách mạnh mẽ của Tiffany đã giúp Mat lần đầu tiên tập trung và dành hết tâm sức cho một việc. Chỉ một phần của truyện nói về thời gian Pat và Tiff bên nhau, nhưng nó là phần mình thích nhất, rất đáng yêu. Kết thúc đẹp, nhưng không lố, mọi thứ đều dễ chịu.