Đánh giá của khách hàng
Viết một nhận xét bằng tài khoản Facebook của bạn
-
Nguyen Duc Hiep - Nhẹ nhàng nhưng nhiều nỗi đau
Đọc sách này mình có sự đồng cảm sâu sắc với nhân vật, nỗi buồn cứ kéo dài dù là tìm thấy nhau, không hề có cao trao chỉ toàn nốt lặng sự ích kỷ trong tình yêu là đúng hay sai không ai có thể nói rỏ được, tôi đâu phải bạn và bạn thì làm sao hiểu đươc tôi....
-
dan anh - Cực kì hài lòng
Nếu ai từng trải qua tâm bệnh và bị chấn sang tâm lí sẽ hiểu được những từ tác giả miêu tả về nhân vật Satoru và dừng như tớ cảm thấy nóng lạnh vì thấy bản thân trong đấy. Satoru dường như bị ám ảnh cái chết và tâm bệnh dằn vặt trong con người. Phải nói là giọng văn rất đỉnh và miêu tả đúng chính xác về tâm lí nv này Tình yêu giữa Yuko Và Satoru là cái kết day dứt.
-
Le Tu - Buồn man mác, thứ tình cảm sâu đậm nhưng biết sẽ dừng lại cả thôi.
Mình sẽ không đề cập đến vấn đề giao hàng gì của tiki đâu. Chuyện tình trong Tôi Vẫn Nghe Tiếng Em Thầm Gọi ngay từ lúc bắt đầu nó đều cho ta hướng đến một cái kết buồn. Yêu một người đến nao lòng rồi vẫn biết sẽ chẳng thể nào cùng nhau đến cuối con đường. Có một cái hay của văn phong Nhật Bản đó là mạch kể rất bình thản, không mãnh liệt như những cuốn tiểu thuyết ngôn tình. Nó sâu lắng, và vì thế nó nêu ra được những khoảng lặng của câu truyện. Đọc chậm lại để cảm nhận, đôi khi sẽ có người nghĩ chuyện nhàm những thật nó rất hay.
-
Ly Khánh Ly - Hay
Bộ light novel này thật sự rất hay, cảm động và ý nghĩa . Tuy vậy nhưng tình cảm hai người lại không đến được với nhau do vật đó là một câu chuyện tình yêu không thể đến với nhau :((((( cho dù họ đã tình yêu nhau say đắm đến nhường nào.....
-
Phạm Nguyên Đan - Buồn!
Cảm giác buồn từ tên sách đến ngôn từ của tác giả. Từ khung cảnh màu xám xuyên suốt câu chuyện đến những lời thoại của 2 nhân vật chính. Nó luôn mang màu ảm đạm và có phần gì đó bất lực. Câu chuyện khiến bạn có lúc nhói lòng, có lúc rơi nước mắt. Một cuốn sách đáng được bạn sở hữu!
-
Vũ Phương Thảo - TRUYỆN BUỒN
Thực sự đọc xong mình thấy khá ám ảnh, nhưng lại thích cực kì vì mình vốn thích truyện SE Văn phong của tác giả luôn cuốn hút đọc trong 1 buổi là hết à. Cá nhân mình thích quyển này hơn Em sẽ đến cùng cơn mưa( trùng sở thích với mẹ tác giả luôn)
-
Phan Hạnh - Cực kì hài lòng
Cảm giác thấu hiểu hết suy nghĩ, nghe thấu tâm can của một người, mà dường như bất lực, đúng như tên câu chuyện. "Tôi vẫn nghe tiếng em thầm gọi" là những suy nghĩ, hiểu lầm, là cái tôi, là rào cản bản thân của tuổi mới lớn. Mạch truyện nhẹ nhàng, không vồn vã cũng không bi lụy nhưng khiến độc giả phải đau đáu khi khép lại trang cuối của quyển truyện.
-
Em Bé Tập Bay - Nội dung truyện max tệ
Mình cho 5* về phần chất lượng sách và dịch vụ giao hàng của tiki. Nhưng về nội dung của sách thì "@#!$@$$%^%", phần đầu truyện lôi cuốn, nhẹ nhàng, nhưng càng đọc càng thấy xàm. Tóm tắt bản chất: một thanh niên tên Satoru Inoue 17 tuổi thích chạy bộ, bị mắc hội chứng Chuunibyou với ảo tưởng mình có thể nghe thấy giọng nói của người yêu (Yuko) trong tim (lúc đầu đọc có vẻ lãng mạn nhưng càng về sau càng creepy). Tới chương 30 thì ổng bị bệnh gì đó về phổi => không chạy được nữa, tình cảm với ngời yêu bị ảnh hưởng. Tới chương 50 thi ổng chia tay người yêu. Rồi Timeskip 2 năm (trước đó ổng tạch đại học 2 lần) => 21 tuổi. Đến chương 55 đang ngồi ăn thì tự nhiên ổng tự biên tự diễn ra cảnh người yêu phịch người khác rồi còn đau đớn như thật nữa ( Mindbreak bản thân bằng cách tưởng tượng người yêu mình NTR. Mặn thật :D). Đọc tới đó mình vứt mịa cuốn sách vào sọt rác. Sau khi làm ngụm nước thì mình cảm thấy tội lỗi vì vứt sách. Nhặt lên rồi giở mấy trang cuối để đọc kết thúc : ổng đi xem phim với người yêu mới và tưởng tượng cảnh mình nói chuyện thân mật với người yêu cũ. Nói chung câu truyện này là câu chuyện nhảm không đáng ba xu. Hi vọng bạn sẽ không phải tốn tiền để mua cuốn sách dở tệ này.
-
Phạm Ngân - Hay nhưng buồn
Xưa giờ thích đọc tiểu thuyết tình cảm của Nhật vì văn phong Nhật nhẹ nhàng mà sâu lắng, không quá sến súa như ngôn tình Trung Quốc nhưng cũng đủ diễn tả tình yêu hai nhân vật chính dành cho nhau. Có những đoạn tác giả không viết, không quá phô trương, phải tự mình nghiền ngẫm, suy nghĩ, chắp ghép những chi tiết trước đó mà đặt câu hỏi cho cái kết. Đọc một lần thôi mà thấy bi thương da diết mặc dù chưa yêu bao giờ. Sách Tiki với tốc độ giao hàng thì khỏi nói rồi. Chỉ là quá thích nội dung thôi, sẽ tiếp tục mua sách của Ichikawa.
-
Shinbi Han - Tôi vẫn nghe tiếng em thầm gọi (Voice) - Ichikawa Takuji
Dù trang bìa của cuốn sách, phần ghi chú một vài dòng giới thiệu về tác giả, có ghi cuốn tiểu thuyết đầu tay của Takuji là Separation, nhưng khi đọc hết “Tôi vẫn nghe tiếng em thầm gọi” đến phần Lời bạt của Tác giả, ông xác nhận chính quyển sách mà tôi đang cầm trên tay đây mới “là cuốn tiểu thuyết đầu tiên mà tôi viết” (năm ông 27 tuổi). Đúng là không có gì nhầm lẫn ở đây đâu, vì bảy năm sau tuổi 27, ông mới viết lại Voice một lần nữa để công bố trên mạng. Từ đây, tôi cảm thấy mình có một mối duyên nào đó với tác giả, khi dù có “Em đã đến cùng cơn mưa” từ trước rất lâu nhưng chính Voice lại là quyển đầu tiên mà tôi đọc, và cũng là cuốn mà mẹ tác giả yêu thích nhất. Dù có dịp đọc một vài tác giả Nhật trước Takuji, và đã có dự cảm sẵn về tinh thần trầm mặc xuyên suốt của tác phẩm trước khi đọc, thứ tinh thần các tác giả Nhật luôn sử dụng rất tài tình để lôi cuốn độc giả đi đến trang cuối đó, vẫn làm tôi chùn cả người một lúc để tiếc thương cho những nhân vật trong truyện - “một tiểu thuyết buồn tuyệt đối. Không có dự cảm về hạnh phúc cũng chẳng có sự cứu rỗi nào”. Ai cũng mất mát. Hoặc là không. Tôi cũng không rõ. Dù sao, đó cũng là sự lựa chọn của họ. Nghĩ đến đây tôi có cảm thấy hân hoan hơn đôi chút khi nghĩ về cảm xúc của Yuko (nhân vật nữ) khi để lại dòng chữ gửi đến tương lai, đến Inoue, hoặc đến chính bản thân mình khi cần tìm niềm tin và sự an ủi, dù dòng chữ ấy rất lâu sau đó, khi gặp lại có thể đã làm nàng rơi nước mắt. Đúng như lời tác giả, Voice, vì là đứa con đầu tiên, nên nó chứa đựng hầu hết các mô típ trong các tác phẩm sau của Takuji. Sau khi xem xi-nê bộ phim “Và em sẽ đến” (chuyển thể từ “Em đã đến cùng cơn mưa”), tôi mới tìm mua và đọc Takuji, mà trước tiên là Voice. Tôi có thể dễ dàng tìm thấy sự biệt ly, cái bóng của chết chóc, rừng, chạy bộ, mưa, ngay cả tình trạng sức khỏe của nhân vật nam chính, hay bộ váy và chiếc áo cardigan mỏng mảnh của nhân vật nữ đều rất quen thuộc. Càng giúp tôi nhanh làm quen với nhân vật và cảm xúc của họ. Ở đâu đó lại có chút gì đó hơi siêu thực. Và chỉ một trong hai nhân vật chính biết được điều đó. Như thế càng khiến nhân vật còn lại đáng thương hơn một phần, và mọi thứ cứ xoay vần trong bế tắc. Nhưng đến cuối, có vẻ lại nên như vậy. Tôi cũng không biết nên thương ai nhiều hơn nữa rồi. “Tôi vẫn nghe tiếng em thầm gọi” là một cuốn tiểu thuyết dễ đọc. Không biết do nguyên tác hay do chuyển thể mà cách thể hiện mỗi đoạn văn rất ngắn, thường chỉ một, hoặc hai câu, nên mạch truyện cứ thế nối tiếp nhau không ngừng, dù chưa đến 200 trang nhưng lại có đến 63 chương trong một tiểu thuyết. Mà sau đó, khi nhìn vào “Tấm ảnh tình yêu và một câu chuyên khác”, đoạn văn đã dài hơn đến 4 - 5 dòng, hoặc do qua thời gian cách viết của tác giả cũng thay đổi. Tôi cũng không rõ. Dù sao, trong tôi, Voice là sự bắt đầu cho niềm yêu thích cách so sánh và dẫn chuyện của Takuji. Như lời ông hứa, sau khi viết xong “Tôi vẫn nghe tiếng em thầm gọi”, ông đã bước sang “một trang đời mới sôi nổi hơn”, các tác phẩm kể từ “Nơi em quay về có tôi đứng đợi” trở đi có gì đó tràn đầy sức sống hơn. Cái gì đó ấy, theo tôi, rất đáng mong chờ