Đánh giá của khách hàng
Viết một nhận xét bằng tài khoản Facebook của bạn
-
Tô Thanh Loan - Cực kì hài lòng
“Mọi cái rồi sẽ qua, chỉ có tình yêu là vĩnh cửu” “Biển trổ hoa vàng” là câu chuyện kể một thủy thủ viễn dương tên Chiêm. Sau một chuyến công tác dài, ngày trở về với anh tưởng như là ngày hạnh phúc đoàn viên, nhưng hóa ra, đó lại chính là ngày chia ly. Huệ - người vợ anh yêu thương, tin tưởng bấy lâu nay có thai - với một người đàn ông khác không phải anh. Quá đau đớn và thất vọng, anh từ bỏ tất cả và xin được ra ngọn Vạc làm người gác đèn. Với một tiền đồ tươi sáng đang chờ anh ở phía trước, sự lựa chọn của anh lúc bấy giờ giống như một điều gì đó rất ngông và ngu xuẩn đối với mọi người. Nhưng cũng ở đây, anh đã gặp già Khương - một người gác đèn cùng cảnh ngộ, cùng trốn ra ngọn Vạc gần 40 năm để xa lánh những ám ảnh đau đớn về cuộc đời. Già Khương từng là “cây lim của rừng già”, già cũng từng có một mối tình với Pao- một cô gái đẹp nhất vùng Bắc Cớ. Nàng là vẻ đẹp kết tinh và hun đúc của trời đất, rừng núi và sông suối. Chỉ vì bản tính sĩ diện của người đàn ông, già Khương đã phải chứng kiến cảnh vợ mình bị bọn đực rựa cưỡng hiếp ngay trước mặt mà bất lực. Thế rồi cô gái ấy đã tự vấn để bảo toàn danh tiết. Sau cái chết của Pao, già Khương vô cùng day dứt và ân hận. Già đã chọn ngọn Vạc để sống, để trốn tránh những kí ức không bao giờ có thể quên. Nhưng cuộc đời không đơn giản như vậy. Trong một lần vào đất liền, có một đứa bé tên Hương đã theo già, nhận già là cha mình. Không thể chối bỏ đứa bé, già đem bé về ngọn Vạc. Cuộc sống của già từ khi có Hương đã thay đổi: một cuộc sống vui vẻ, ấm áp và hạnh phúc. Hương là một cô bé ngoan và luôn dành cho cha mình sự kính trọng. Thời gian trôi qua, cô bé năm nào lớn lên và trở thành một thiếu nữ xinh đẹp. Hương dậy thì, phổng phao và ở nơi hoang vu, cô độc, bản năng của người đàn ông lại trỗi dậy trong Khương. Già chợt nhận ra, đau đớn và tủi nhục đến tận cùng, già Khương tìm vào đất liền để từ bỏ khả năng ấy của chính mình. Già muốn bảo vệ cô con gái bé nhỏ của chính mình. Nhưng không, sóng gió một lần nữa ập đến: vào cái ngày già vào đất liền, biển nổi bão giông. Hương ở một mình ngoài ngọn Vạc và bị cưỡng bức. Hương đã tìm đến biển để gột rửa bản thân, gột rửa nỗi đau của bản thân và khi già Khương đã vĩnh viễn mất đi người con gái mà ông hằng yêu thương. Để rồi trong suốt những tháng năm còn lại của cuộc đời, ông sống một mình, đơn độc và lẻ loi nơi ngọn Vạc. Với một người từng trải và có quá nhiều nỗi đau, sự có mặt bất thường của Chiêm ở ngọn Vạc không khiến già ngạc nhiên. Dù Chiêm không trực tiếp kể, không nói ra nỗi lòng của chính mình, già Chiêm dường như thấu hiểu tất cả. “Tình yêu không có lỗi con trai ạ. Muốn trốn tình yêu nghĩa là vẫn còn yêu.” Câu chuyện của già Khương đã khiến Chiêm phải suy nghĩ rất nhiều. Anh suy nghĩ về Huệ, về những kỉ niệm đã qua, về tình yêu và về tương lai. Từ bỏ hay tha thứ, anh dần tìm ra cho mình câu trả lời. Tôi nhớ đến một cau nói trong cuốn Nhà Giả Kim: “Không ai trốn tránh được tình yêu, thành ra nên lắng nghe nó nói là hay hơn cả.”